
Kí ức tuổi thơ đối với Hanna như những chùm bong bóng đủ màu mà Hanna thả lên bầu trời với biết bao ước vọng . Cuối cùng thì sao ? Những chùm bong bóng ấy chỉ còn ba con đường : thứ nhất là xì hơi , thứ hai là nổ tung và cuối cùng là biến mất , chỉ để lại cho Hanna một sự nuối tiếc rằng : phải chi mình đừng thả nó bay , phải chi nó đừng qúa mỏng manh thì chắc giờ này nó sẽ tồn tại mãi bên Hanna … Kí ức tuổi thơ luôn hằng sâu trong tim Hanna và rõ ràng đến từng chi tiết. Nhớ làm sao những đàn cò thẳng cánh bay trên cánh đồng , những đàn gà ríu rít gọi nhau tìm mẹ .. Rồi xa xa đâu đó có những mái nhà tranh , bên ô cửa nhỏ có cô gái đang nhìn xa xăm và mỉm cười với giấc mơ thầm kín của mình hay những cụ gìa đang may áo . Tất cả đều là kí ức tuổi thơ..
Nếu đã là cuộc sống thì chắc chắn mỗi cảnh đời không hề giống nhau . Nhiều lúc nghĩ mà Hanna thương cho những tuổi thơ bất hạnh . Nhiều đứa bé nằm trong lứa tuổi đáng ra chỉ ăn và học mà lại lang thang với cọc vé số trên tay hay thương cho những đứa trẻ chưa biết gì mà đã phải chịu sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của những lá đơn li hôn , rồi từ đó đứa xa cha , đứa xa mẹ . Sự thật phủ phàng đã lấy đi tất cả . Trò chơi chia con trong “Âu Cơ” giờ đây thành truyền thuyết đời thường . Và quay lại với chính mình Hanna cảm thấy mình thật sự may mắn khi không nằm trong những hoàn cảnh trên.
Ai đã cũng từng bước qua tuổi thơ nên chắc sẽ hiểu rằng thời thơ ấu là cả một khoảng trời đầy hi vọng mà sau này sẽ trở thành ký ức đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người .
Nhưng tuổi thơ là thế cứ tồn tại rồi ra đi để lại lòng người vô vàng sự tiếc nuối và từ đó mà có rất nhiều câu nói bắt đầu bằng hai từ “Phải chi”. Nếu được ban cho một điều ước thì Hanna sẽ ước rằng thời gian hãy quay lại với ký ức đẹp đẽ nhất của tuổi thơ để không ai hối tiếc , để không ai sầu buồn cũng không ai đánh mất và tuổi thơ sẽ mãi là tuổi thơ …..!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét