Thời tiết Sài Gòn bắt đầu điểm những cơn mưa đầu mùa . Hanna thể nhớ nổi đã có bao nhiêu mùa mưa , cũng chẳng thể nhớ nổi là mình đã bao nhiêu lần bị ướt , bị lạnh . Mà chỉ nhớ rằng chiều hôm nay là một buổi chiều rất khác , mưa à ! Mưa hôm nay làm Hanna có cảm giác , một cảm giác thế nào đó mà Hanna không diễn tả được . Có lẽ Hanna không quen với cảm giác buồn rười rượi như hoài niệm về chuyện cũ .. mà cũng có lẽ là Hanna đã quên , quên những gì mà Hanna đã phải suy tư , phải mệt mỏi . Hanna chỉ cần biết là mình đã cố tình thả lõng đôi bàn tay để mặc cho mưa cứ bắn xối xả như những yêu thương tràn về .
Cũng có nhiều lần Hanna bị bắt nạt , có nhiều lần Hanna bị đối xử bất công nhưng không sao, rồi Hanna sẽ lớn lên sẽ tự bảo vệ được cho mình chứ không còn mơ mộng rằng mình sẽ có 1 thiên thần hộ mệnh . Hanna buồn đó rồi vui đó , cười đó rồi khóc đó , có thể còn nhanh hơn cả thời tiết Sài Gòn . Nhưng nhanh thì sao ? Có thay đổi được gì không , vòng tròn của trái đất vẫn quay , vòng tròn của cuộc sống vẫn quay , làm cho con người ta có phần quên đi cái cảm xuc trong con người mình , chỉ lo chạy theo bộn bề cuộc sống . Mưa biết không ? Mưa hôm nay làm Hanna suy tư rồi nhỉ ? . Mưa làm cho Hanna biết nhớ , biết tiếc cho những gì đã qua . Mưa và Hanna là hai cuộc sống khác xa nhau nhưng Hanna vẫn tìm được một cái gì đó đồng cảm . Nhiều lần Hanna muốn vứt đi tất cả , chối bỏ kí ức nhưng Hanna lại không làm thế bởi Hanna hiểu rằng : cuộc sống đôi khi không như Hanna nghĩ nên Hanna phải bước tiếp về phía trước dù nơi ấy có hàng ngàn tia nắng hay đầy rẫy những cơn mưa .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét